Chàng rể siêu cấp

Chương 10: Cứng cỏi



 Tô Hải Siêu tức tối khi bị tắt điện thoại, hắn ném điện thoại xuống đất, vỡ nát.

“Đồ rác rưởi, lại dám cúp điện thoại của ông đây, mày có tư cách gì.” Tô Hải Siêu phẫn nộ nói.

Trong lòng Tô Quốc Lâm trầm xuống, việc lần này nếu Tô Nghênh Hạ không ra mặt thì có thể bọn họ xong đời rồi.

“Hải Siêu, sao vậy, lẽ nào Tô Nghênh Hạ không chịu ra mặt sao?” Tô Quốc Lâm hỏi.

 Tô Hải Siêu cười lạnh nói: “Hàn Tam Thiên nhận điện thoại của con nói Tô Nghênh Hạ bị bệnh rồi.

“Bị bệnh?” Tô Quốc Lâm nhổ bọt, khinh thường nói: “Bố thấy cô ta đang giả bệnh, cố ý từ chối thì có.”

Tức giận thì tức giận nhưng Tô Quốc Lâm vẫn đủ tỉnh táo, cho dù thế nào thì bọn họ cũng phải để cho Tô Nghênh Hạ ra mặt, hợp tác là việc nhỏ bị đuổi khỏi nhà họ Tô mới là chuyện lớn.

“Hải Siêu, đi, bố đi với con.” Tô Quốc Lâm nói.

Tô Hải Siêu vẻ mặt lạnh lùng, bị Hàn Tam Thiên ngắt máy hắn vẫn còn ôm một cục tức trong bụng nên đương nhiên muốn đi tìm Hàn Tam Thiên tính sổ rồi.

Đến tiểu khu nhà Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt Tô Quốc Lâm đầy ghét bỏ.

“Đúng là kẻ không có tiền đồ nhất nhà họ Tô, thế mà lại sống ở cái nơi như thế này.”'

“Bố à, bọn họ có cái ổ chó mà sống như thế này đã không tệ rồi, một tháng tiền lương có mấy nghìn tệ, lẽ nào còn để họ sống ở biệt thự núi Vân Đỉnh sao?” Tô Hải Siêu cười nhạo nói.

Muốn sống ở khu biệt thự núi Vân Đỉnh, là thể hiện thân phận. Tâm nguyện lớn nhất của bà nội Tô chính là có thể chuyển nhà họ Tô đến biệt thự núi Vân Đỉnh, bởi vì chỉ có sống ở đó mới có thể chân chính bước chân vào hang ngũ thế gia được.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Tam Thiên đẩy Tô Nghênh Hạ về phòng, nếu như muốn giả bệnh thì phải diễn cho tới cùng.

Vừa mở cửa ra Tô Hải Siêu nhìn Hàn Tam Thiên đầy vẻ tức giận.

“Hàn Tam Thiên, vừa nãy cậu cúp điện thoại của tôi phải không?” Tô Hải Siêu nói.

“Đúng thế.”

Tô Hải Siêu đột nhiên giơ nắm đấm về phía mặt Hàn Tam Thiên.

“Đồ rác rưởi này, mày có tư cách gì mà ngắt điện thoại của tao.”

 Ầm!





Hàn Tam Thiên nhanh như chớp làm tư thế dùng một chân đạp vào bụng dưới của Tô Hải Siêu.

Nắm đấm của Tô Hải Siêu vẫn chưa rơi xuống, ầm một tiếng đập phải tường.

Cơn đau dữ dội từ bụng dưới khiến vẻ mặt Tô Hải Siêu vặn vẹo ngồi trên đất.

“Hàn Tam Thiên, mày dám đánh con tao.” Tô Quốc Lâm nhìn thấy cảnh này, giận nhưng không thể làm gì.

Hàn Tam Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Quốc Lâm, nói: “ông còn lắm điều nữa thì ông cũng bị đánh.”

Tô Quốc Lâm sững sờ, ánh mắt của tên vô dụng này thế mà lại khiến ông sợ hãi.

Chẳng phải hắn vẫn luôn là quả trứng mềm mặc cho người ta bắt nạt, khinh thường sao? Sao hôm nay đột nhiên lại mạnh mẽ như thế.

“Hàn Tam Thiên, cmn mày dám đánh tao.” Tô Hải Siêu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nếu đã tới đây để cầu xin thì cũng nên có dáng vẻ của kẻ cầu xin chứ, lẽ nào bà nội không nói rõ với mấy người kết cục nếu làm mất hợp đồng này sao hả?” Hàn Tam Thiên nói.

Câu nói này làm giảm cơn tức giân của hai cha con Tô Quốc Lâm và Tô Hải Siêu xuống, không xoay chuyển được cục diện có thể bọn họ sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tô mất.

“Hàn Tam Thiên, việc này thì liên quan gì đến mày, bảo Tô Nghênh Hạ ra đây.” Tô Quốc Lâm nói.

“Sao lại không liên quan đến tôi, Nghênh Hạ là vợ tôi, bây giờ cô ấy không khoẻ mọi việc trong nhà tạm thời do tôi làm chủ.” Hàn Tam Thiên nói.

“Vợ ư?”

Nghe xong câu này, Tô Quốc Lâm và Tô Hải Siêu cùng lúc bày ra vẻ mặt giễu cợt.

“Hàn Tam Thiên, mày còn tý tôn nghiêm của đàn ông không vậy, một kẻ vô dụng ăn bám phụ nữ, đến lượt mày lên tiếng à?” Tô Quốc Lâm nói.

“Mày nói thế, thế Tô Nghênh Hạ đồng ý chưa? Hơn nữa chắc mày không biết việc Tô Nghênh Hạ cắm sừng cho mày đâu nhỉ, mày nghĩ đi, tại sao nó lại ký được hợp đồng với bất động sản Nhược Thuỷ?” Tô Hải Siêu chế giễu nhìn Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhíu lông mày, Tô Nghênh Hạ ký hợp đồng thế nào đương nhiên anh hiểu rõ, Tô Hải Siêu nói mấy lời này hiển nhiên có ý xấu muốn bôi nhọ Tô Nghênh Hạ.

Anh bước đến trước mặt Tô Hải Siêu từ trên cao nhìn xuống, trên mặt lộ rõ ý giết người.

Tô Hải Siêu rụt đầu rụt cổ, tự nhiên cảm thấy sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Mày… mày muốn làm gì.”

“Mày còn dám nói xấu cô ấy thêm một câu nào nữa, tao cho mày sống không bằng chết.”

Yết hầu Tô Hải Siêu động  đậy, nuốt nước bọt, không nghi ngờ Hàn Tam Thiên một chút nào.

”Mấy người đang làm gì vậy?” lúc này, Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đúng lúc quay về thì nhìn thấy cảnh tượng này.

“Quốc Diệu, thằng con rể này của em cũng có tiền đồ gớm lắm, ngay cả con trai anh mà nó cũng dám đánh.” Nhìn thấy Tô Quốc Diệu, Tô Quốc Lâm lại khôi phục lại dáng vẻ vênh váo tự đắc của hắn.

Còn Tô Quốc Diệu đã bị bắt nạt từ nhỏ nên tâm lý có ảnh hưởng, nhìn thấy anh mình lại thấy sợ hãi trong lòng.

“Hàn Tam Thiên, con điên rồi, ngay cả…”





Tô Quốc Diệu còn chưa nói xong thì đã bị Tưởng Lam ngăn lại.

Tuy Tưởng Lam không thích Hàn Tam Thiên thật, nhưng tối qua chức vụ người phụ trách dự án của Tô Nghênh Hạ bị Tô Hải Siêu cướp mất, bà còn chưa tìm được chỗ để trút giận đây, Tô Hải Siêu bị đánh, bà vui còn không kịp nữa là.

“Anh cả à, con trai anh bị đánh là tự nó chuốc lấy, làm việc xấu đương nhiên sẽ bị báo ứng rồi.” Tưởng Lam nói.

“Em……” Tô Quốc Lâm tức giận, ngón tay run run chỉ về phía Tưởng Lam.

“Tôi thì làm sao, anh chỉ tôi làm gì, không có việc gì đến nhà tôi lại muốn làm gì nữa, nhà tôi không ai chào đón hai người hết.” Tưởng Lam vốn là người đàn bà chanh chua, bà mà đã chửi Tô Quốc Lâm sao có thể là đối thủ được.

“Đúng vậy, anh cả, sao anh lại tới nhà em, chẳng phải trước giờ anh không tới đây sao.” Tô Quốc Diệu cũng thấy kỳ lạ, họ hàng nhà họ Tô trước nay không ai tới nhà họ, lẽ nào hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?

Hai cha con Tô Quốc Lâm và Tô Hải Siêu sợ mất mặt nên không nói thành lời.

Hàn Tam Thiên mở miệng nói: “Người bên bất động sản Nhược Thuỷ không muốn bàn chuyện với người phụ trách mới cho nên bọn họ tới nhờ Nghênh Hạ giúp đỡ, đoán chừng bà nội tức giận không nhỏ đâu.”

Nghe thấy câu này, Tưởng Lamủang khoái cười sằng sặc.

“Anh cả, hai người cũng có ngày hôm nay cơ đấy, cũng có ngày đến tìm chúng tôi giúp đỡ cơ đấy, thật đúng là phong thuỷ luân phiên thay đổi mà.” Tưởng Lam nói.

Tương lai của Tô Quốc Lâm bây giờ nằm trong tay Tô Nghênh Hạ, tuy hắn rất không phục nhưng hắn cũng không dám phản bác lại những gì Tưởng Lam nói.

“Quốc Diệu, việc lần này đúng là lỗi của bọn anh, anh xin lỗi.” Tô Quốc Lâm nói.

Tô Quốc Diệu lớn từng này rồi trước giờ chỉ thấy dáng vẻ cậy quyền của Tô Quốc Lâm thôi, từ lúc nào lại biết xin lỗi bọn họ vậy, nhất thời ông cảm thấy hơi mơ hồ.

Tô hải Siêu cúi đầu, hắn cảm thấy mặt mũi của mình bị mất sạch rồi, nhưng hắn chỉ có thể chấp nhận tình huống này thôi.

“Anh cả, mẹ chắc phạt anh cũng nặng nhỉ, bằng không anh cũng không tới đây xin lỗi em.” Tô Quốc Diệu hiếu kỳ nói.

“Lần này em nhất định phải giúp anh, bằng không anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô mất.” Tô Quốc Lâm cũng không che giấu nữa, dù sao thì cũng mất mặt rồi, chỉ cần giữ được địa vị ở nhà họ Tô thì hắn sẽ có cơ hội báo thù, nhưng nếu bị đuổi khỏi nhà họ Tô rồi thì chẳng còn cơ hội nào nữa.”

Hàn Tam Thiên nghe được câu này cũng hơi ngạc nhiên, mặc dù anh có nghĩ đến việc bà nội Tô gây áp lực cho Tô Quốc Lâm, nhưng mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô thì lại vượt quá tưởng tượng của anh.

“Không được, lúc trước anh không ít lần gây khó dễ cho chúng tôi, dựa vào đâu phải giúp anh.” Tưởng Lam từ chối luôn.

“Em trai, em dâu, hà tất phải làm cái việc tổn thương mà lại không có lợi như này, có thể hợp tác với bất động sản Nhược Thủy cũng rất có lợi với nhà em mà, anh bị đuổi khỏi nhà họ Tô ngoại trừ việc em vui vẻ hả hê được một lúc ra thì còn nhận lại được gì nữa đâu?” Tô Quốc Lâm nói.

Tưởng Lam suy xét kỹ càng lại thấy cũng có lý, Tô Quốc Lâm bị đuổi khỏi nhà họ Tô cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của họ trong nhà họ Tô, nhưng nếu có thể khiến Tô Nghênh Hạ trở thành người phụ trách dự án, ý nghĩa đã khác hẳn rồi.

“Nghênh Hạ đâu?” Tưởng Lam nói với Hàn Tam Thiên.

“Cô ấy bệnh rồi, đang nằm nghỉ.” Hàn Tam Thiên nói.

“Bị bệnh, sao đột nhiên lại bị bệnh.” Tưởng Lam căng thẳng chạy vào nhà, vừa chạy vừa gọi.

Vào phòng, bà nhìn thấy sắc mặt như bình thường của Tô Nghênh Hạ, cũng không giống bị bệnh lắm hỏi: “Nghênh Hạ, con không khoẻ chỗ nào.”

Tô Nghênh Hạ cười tinh nghịch, nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, con rất khoẻ, là Hàn Tam Thiên cố ý bảo con giả bệnh đấy.”

“Cố ý.” Tưởng Lam sửng sốt nhưng sau đó đã hiểu ra dụng ý của Hàn Tam Thiên rồi hờ hững nói: “Không ngờ tên vô dụng ấy lại nhỏ nhen như thế.”

“Mẹ, sau này mẹ đừng cứ mở miệng là nói tên vô dụng này tên vô dụng nọ nữa được không.” Tô Nghênh Hạ bất mãn nói.

Tưởng Lam nhìn chằm chằm Tô Nghênh Hạ rồi nói: “Mặc dù chuyện này nó làm rất đúng nhưng nó là đồ hẹp hòi lại không có tích sự gì, con không thể vì những việc nó làm lần này mà thích nó đấy chứ.”

“Mẹ, chúng con đã kết hôn ba năm rồi.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status