Chàng rể siêu cấp

Chương 7: Tình nguyện thua cuộc



 

Cuối cùng thì bà nội Tô cũng nhìn tới Tô Nghênh Hạ, đồng thời bảo trợ lý đưa kính lão cho bà.

Họ hàng nhà họ Tô ngóc cổ lên muốn nhìn hợp đồng một chút, vì bọn họ không tin Tô Nghênh Hạ thật sự ký được hợp đồng. Người ở đây hầu như đều thử cả rồi, ngay cả mặt ông chủ bất động sản Nhược Thuỷ bọn họ cũng không nhìn thấy, Tô Nghênh Hạ dựa vào đâu chứ?

Cô có địa vị thấp kém trong nhà họ Tô, luôn không được chào đón, cũng chẳng có ai đối xử với Tô Nghênh Hạ như người thân. Nhưng cô lại ký được hợp đồng, nhỡ đâu được bà nội Tô trọng dụng thì phải làm sao.

Kỳ thật người không muốn tin nhất chính là Tô Hải Siêu, bởi vì Tô Nghênh Hạ ký được hợp đồng đồng nghĩa với việc từ nay về sau hắn phải bưng trà rót nước cho Tô Nghênh Hạ, hơn nữa còn phải gọi cô một tiếng chị Hạ nữa, thế này đúng là sỉ nhục mà.

 

 

“Tô Nghênh Hạ, em tùy tiện lấy ra một bản hợp đồng, ai tin chứ. Anh thấy ngay cả mặt mũi ông chủ bất động sản Nhược Thủy trông thế nào em cũng không thấy đúng không.” Tô Hải Siêu cười châm chọc mỉa mai nói.

“Đúng thế, đúng là em không gặp được ông chủ của bất động sản Nhược Thuỷ.” Hạng mục thành Tây do Chung Lương toàn quyền phụ trách, hơn nữa ông ấy cũng đã nói, ông chủ rất bận, điểm này Tô Nghênh Hạ cũng có thể hiểu được.

Sau khi Tô Nghênh Hạ nói xong câu này, họ hàng nhà họ Tô trợn trừng mắt nhìn nhau.

“Tô Nghênh Hạ, vậy mà cháu lại tự ý lấy một bản hợp đồng giả ra để lừa mọi người.”

“Không ngờ cháu vì không muốn bị đuổi khỏi nhà họ Tô ngay cả loại việc này cũng dám làm.”

“Cháu coi chúng ta là kẻ ngốc hết sao? Lấy hợp đồng giả ra lừa chúng ta.”

Người nào người nấy vẻ mặt tức giận, đối xử với Tô Nghênh Hạ giống như kẻ thù vậy, ai cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt căng thẳng của Tô Hải Siêu được thả lỏng đôi chút, nhìn Tô Nghênh Hạ giống như nhìn kẻ ngu, hắn nói: “Thủ đoạn thế này em cũng nghĩ ra được, có phải em rất lo việc mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô phải không. Cũng phải thôi, một nhà ba người các em, cộng thêm thằng rể vô dụng kia nữa, nếu như không có nhà họ Tô, có cơm ăn cũng khó nhỉ. Nhưng mà em cứ yên tâm nhé, anh sẽ không tuyệt tình quá đâu, nếu đói quá thì anh đây sẽ bố thí cho em một bữa cơm nhờ.”

Những người khác nghe thấy thế cười phá lên, cũng phụ hoạ nói: “Đúng thế, một bữa cơm chúng ta vẫn cho được.”

Tô Nghênh Hạ không hề tức giận, ngược lại còn lộ ra ý cười, cô nói: “Hợp đồng là thật hay giả, không phải mọi người nói là được, mặc dù em không gặp được ông chủ của bất động sản Nhược Thủy nhưng người phụ trách dự án thành Tây là Chung Lương, bản hợp đồng này cũng do ông ấy đích thân ký tên.”

“Cháu không phải đứa ngốc, hơn nữa cũng sẽ không coi bà nội là kẻ ngốc, việc làm giả hợp đồng này mọi người nghĩ cháu sẽ làm không.”

Trong lòng Tô Hải Siêu hoảng loảng, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.





Việc làm giả hợp đồng đúng là không có ý nghĩa, ngược lại còn khiến bà nội tức giận, sao Tô Nghênh Hạ có thể làm thế chứ

Lẽ nào, cô ta ký được hợp đồng rồi sao?

“Tô Nghênh Hạ, chúng ta đều không làm đựoc, em dựa vào đâu chứ……”

 

 

Tô Hải Siêu còn chưa nói xong, bà nội Tô đã giơ tay lên.

Bà ngẩng đầu nhìn Tô Nghênh Hạ nói: “Bản hợp đồng này thật sự do cháu và Chunng Lương ký, dự án thành Tây do chúng ta cung ứng vật liệu hết.”

“Bà nội, cháu đã mời Chung Lương ngày mai tới công ty rồi, đến lúc đó thật giả sẽ rõ thôi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Bà nội Tô vẻ mặt lộ ra ý cười, nói 3 chữ tốt liền.

Ba chữ tốt này ở trong tai họ hàng nhà họ Tô giống như có tiếng chuông đập trong lồng ngực vậy, cực kỳ khó chịu.

Thế mà Tô Nghênh Hạ lại nhận đựơc sự tán thưởng từ bà nội Tô, đừng nói tới việc đuổi Tô Nghênh Hạ đi mà từ nay về sau Tô Nghênh Hạ có khả năng lớn sẽ được trọng dụng, bọn họ không muốn bị Tô Nghênh Hạ đè đầu cưỡi cổ đâu.

“Tô Nghênh Hạ, không ngờ vận may của em lại tốt như thế, vậy mà em ký được hợp đồng.” Tô Hải Siêu không thể không thừa nhận việc này, ngày mai người của công ty bất động sản Nhược Thủy sẽ tới công ty, mặc dù hắn không muốn tin nhưng cũng cảm thấy Tô Nghênh Hạ sẽ không mạnh miệng nói mấy câu không có ý nghĩa như vậy.

“Chắc anh không quên những lời mình đã nói đâu nhỉ.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tô Hải Siêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Nghênh Hạ, chẳng qua lần này do em may mắn thôi, để anh đi cũng sẽ ký được, lẽ nào em thật sự muốn anh bưng trà rót nước cho em à.”

Cái việc mất mặt thế này Tô Hải Siêu tuyệt đối không làm, bởi vì hắn là người quyền thế nhất nhà họ Tô, hơn nữa cũng là người có khả năng thừa kế vị trí chủ tịch nhất, sao có thể bưng trà rót nước cho Tô Nghênh Hạ được chứ.

“Tô Nghênh Hạ, em đừng quá đáng, tưởng có chút vận may mà muốn ngồi lên đầu lên cổ Tô Hải Siêu này sao.”

“Đúng thế, coi mình là công thần thật đấy à, không chừng để tôi đi cũng ký được ấy chứ.

“Tô Nghênh Hạ, bác lấy thân phận trưởng bối nói một câu, việc này dừng ở đây đi, đúng là cháu may mắn thật mà.”

Mấy người họ hàng nhà họ Tô thay nhau ra mặt cho Tô Hải Siêu, nhìn dáng vẻ cậy già lên mặt của bọn họ tức giận cười, đúng là đám người không biết xấu hổ, rõ ràng do Tô Hải Siêu tự mình thề thốt, bây giờ đổi lại do cô không đúng.

Nếu như không ký được hợp đồng, lúc Tô Hải Siêu đuổi cô ra khỏi nhà họ Tô đám người này sẽ đứng ra nói giúp sao.

“Có chơi thì có chịu.” Bà nội Tô nhẹ giọng nói.

Vừa dứt lời, đám họ hàng vừa ra mặt nói đỡ cho Tô Hải Siêu người nào người nấy xám xịt mặt mũi, không dám nói thêm câu nào vô nghĩa nữa.

Vẻ mặt Tô Hải Siêu khó chịu giống như ăn phân vậy, mặc dù trong lòng hắn không hề muốn một chút nào nhưng bà nội cũng đã nói thế rồi hắn nào dám không làm chứ.





Đàng hoàng bưng một cốc trà đưa cho Tô Nghênh Hạ, rất không muốn gọi một tiếng: “Chị Hạ.”

Tô Hải Siêu cúi đầu ánh mắt thâm độc, trong lòng nghĩ: Cho cô đắc ý lần này, sau này đừng hòng sống yên ổn, tôi mới là người có quyền nhất trong cái công ty này, muốn chơi chết cô có rất nhiều cách, sớm muộn thì tôi cũng trả lại sỉ nhục hôm nay.

Tô Nghênh Hạ nhận lấy trà nhưng không uống mà lại đặt trên bàn họp, nói với bà nội Tô: “Bà nội, cháu xin về trước để chuẩn bị tài liệu ạ, ngày mai còn phải bàn bạc với Chung Lương nữa.

Kết thúc cuộc họp, sau khi Tô Nghênh Hạ và bà nội rời khỏi những nguời họ hàng khác còn không muốn đi.

“Tô Hải Siêu, cháu nhất định phải đập tan nhuệ khí của Tô Nghênh Hạ mới được, không thể để nó được trọng dụng.

“Đúng vậy, nếu như thật sự để nó phụ trách hợp tác với bất động sản Nhược Thuỷ, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới địa vị của cháu đấy.

Sắc mặt Tô Hải Siêu u ám, theo lời đám họ hàng này nói nếu thật sự để cho Tô Nghênh Hạ phụ trách hợp tác với bất động sản Nhược Thuỷ thì địa vị của hắn trong công ty đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng rồi.

“Mọi người cứ yêm tâm, cháu sẽ không để cho con đ* đấy thực hiện được đâu.

Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên về đến nhà.

Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam căng thẳng ngồi trong phòng khách, vì có liên quan đến sống chết của nhà họ nên ngay cả dũng cảm đi tham dự cuộc họp Tô Quốc Diệu cũng không có, ông sợ tự mình nhìn thấy bản thân bị đuổi khỏi đó.

“Nghênh Hạ, sao rồi con.” Tưởng Lam sợ hãi hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của bố mẹ, Tô Nghênh Hạ cười nói: “Bố mẹ yên tâm, chúng ta sẽ không bị đuổi khỏi nhà họ Tô đâu.”

 

Tô Quốc Diệu ngạc nhiên nhìn Tô Nghênh Hạ, đứng dậy không dám tin hỏi: “Con… con thật sự đã ký được hợp đồng rồi.”

“Nghênh Hạ, con làm được rồi.” Tưởng Lam trợn mắt há hốc mồm.

Tô Nghênh Hạ gật đầu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên, người khác đều cho rằng đây là công lao của cô nhưng chỉ có mình cô mới biết việc này là do Hàn Tam Thiên ở sau thúc đẩy, anh mới là công thần.

“Đúng vậy, con bàn bạc xong rồi, hợp đồng cũng đã ký.” Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam vui vẻ đi về phía Tô Nghênh Hạ, đẩy Hàn Tam Thiên ra, hưng phấn nói: “Nghênh Hạ, con gái ngoan của mẹ, đều tại mẹ không đúng, mẹ nên tin con từ đầu mới phải.”

“Nghênh Hạ, bà nội con nói gì, Tô Hải Siêu có bưng trà rót nước cho con không?” đột nhiên Tô Quốc Diệu rất hối hận khi không đi tham dự cuộc họp, ông đã bỏ lỡ cơ hội tận mắt chứng kiến Tô Hải Siêu gọi một tiếng chị Hạ, đúng là đáng tiếc mà.

“Bà nội nói ba chữ, Tô Hải Siêu cũng bưng trà rót nước cho con rồi.” nhìn thấy bố mẹ vui vẻ, Tô Nghênh Hạ cũng rất vui.

Tô Nghênh Hạ vui, tự nhiên Hàn Tam Thiên cũng vui.

Nhưng khi Tưởng Lam nhìn thấy Hàn Tam Thiên cười lại đột nhiên thấy không vui, bà lạnh giọng nói: “Anh cười cái gì, đây là công lao của Nghênh Hạ nhà chúng tôi, liên quan gì đến nhà anh.”

Tô Nghênh Hạ vừa muốn nói đỡ cho Hàn Tam Thiên nhưng lại nhìn thấy Hàn Tam Thiên lắc đầu nên cô chỉ có thể thở dài một cái.

“Bây giờ bố mẹ yên tâm rồi chứ, sẽ không có ai có thể đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Tô được.”

“Yên tâm rồi yên tâm rồi, không ngờ con gái mẹ lại có tiền đồ như thế, mẹ thật sự rất vui.”

Người một nhà hoà thuận vui vẻ, Hàn Tam Thiên lại bị coi như người ngoài nên chỉ có thể lặng lẽ đi vào phòng bếp.

Tối hôm đó, Tô Hải Siêu và bố hắn đi đến biệt thự nhà họ Tô, hắn không thể để Tô Nghênh Hạ có cơ hội phản công được, nhất định phải ngăn chặn đường phát triển của Tô Nghênh Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status