Cường đại chiến y

Chương 32: Trả lại gấp trăm lần



Chương 32: Trả lại gấp trăm lần

Những biệt thự khác của nhà họ Tiêu đều bị ngân hàng niêm phong, bây giờ người nhà họ Tiêu không nhà để về, đều thuê nhà ở. Biệt thự này là tài sản cá nhân của Tiêu Nhàn Nhã.

Lần trước Tiêu Chinh gài bẫy, dùng những thứ rẻ tiền bán đấu giá. E ngại Tiêu Chinh nên không ít người giàu đã vung tiên mua những thứ vô dụng đó. Mặc dù Tiêu Chinh đã chết, nhưng số tiền đó lại rơi vào tay Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù bà ta là phụ nữ, nhưng Tiêu Bối Hoa và Tiêu Chinh đã chết, bà ta lại trở thành trụ cột của nhà họ Tiêu. Bây giờ người nhà họ Tiêu đều trông cậy vào Tiêu Nhàn Nhã dẫn dắt nhà họ Tiêu lại vực dậy.

Trên tầng hai biệt thự, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi năm trên giường, một người phụ nữ mặc váy trắng đứng bên giường. Người phụ nữ chính là Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù đã hơn 30 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất chu đáo, giống như thiếu nữ 18 19 tuổi. Bà ta có vóc dáng thon thả, khuôn mặt tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài xõa trên vai, lại thêm bộ váy nửa xuyên thấu, tràn đầy quyến rũ.

“Anh Trương, khi nào anh mới thực hiện lời hứa với em” Tiêu Nhàn Nhã nhìn gã đàn ông chỉ mặc quân đùi nằm trên giường. Người đàn ông này chính là một nhân vật lớn, quen biết với rất nhiều nhân vật có địa vị. Bây giờ nhà họ Tiêu đã phá sản, sản nghiệp đều bị niêm phong, Tiêu Nhàn Nhã đang cố gắng vận dụng mọi quan hệ để giành lại những sản nghiệp của nhà họ Tiêu.

Nhìn Tiêu Nhàn Nhã xinh đẹp động lòng người, Trương Trọng Thiên cười nói: “Em đừng lo, chuyện anh đã hứa đương nhiên anh sẽ làm được cho em. Em cũng biết Diệp Hình dùng cách quang minh chính đại mới làm cho nhà họ Tiêu phá sản, anh cần phải chuẩn bị nhiều mặt”

Tiêu Nhàn Nhã rúc vào lòng Trương Trọng Thiên, làm nũng: “Anh Trương, cả trước cả sau em đã cho anh 150 tỷ, đã lâu như vậy rồi, anh nên cho em thời gian chính xác.”

“Nhanh thôi, mấy ngày nay” Trương Trọng Thiên cười nói, trong lòng lại hừ lạnh, đồ kỹ nữ, bây giờ nhà họ Tiêu đã sụp đổ, Tiêu Chinh đã chết, nhà họ Tiêu không còn cách nào trở về bốn gia tộc lớn, cô cho tôi tiên đã bị tôi chơi bài bạc thua hết rôi. Nếu không phải vì tiền thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm loại kỹ nữ ngàn người ngủ vạn người cưỡi như cô đâu.

“Anh Trương, anh yên tâm, chờ lấy lại tài sản cố định của nhà họ Tiêu, sẽ không thiểu ích lợi của anh đâu. Hơn nữa sau này ngay cả em cũng là của anh”

“Râm!” Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng.

“Ai?” Trương Trọng Thiên rùng mình, ngôi bật dậy. Thấy người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đạp cửa bước vào, gã ta hoảng sợ run rấy, lảo đảo bò xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Không… Không liên quan tới tôi… Tôi không biết gì hết… Tôi đi ngay đây…”

Sống ở thành phố Tử Đẳng, sao ông ta không biết người đàn ông mặt quỷ này? Chính anh ta đã giết Tiêu Bối Hoa, giết Tiêu Chinh.

Thấy Giang Cung Tuấn đạp cửa bước vào, Tiêu Nhàn Nhã cũng sợ hãi run lên.

Giang Cung Tuấn từng bước đi tới. Trương Trọng Thiên nhanh chân mặc quần áo rồi muốn bỏ trốn. Nhưng một bàn tay kéo ông ta lại, ném lên giường. Ông ta hoảng sợ co ro, không dám nói một câu, sợ nói sai sẽ chọc giận ôn thần này.

“Rốt cuộc anh là ai? Nhà họ Tiêu có thù hận gì với anh?” Tiêu Nhàn Nhã tỉnh táo lại, nhìn chăm chăm Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn lấy mặt nạ xuống.

“Anh?” Tiêu Nhàn Nhã nhìn chäm chäm Giang Cung Tuấn, khó hiểu hỏi: “Người ở rể nhà họ Đường ư?”

“Đúng” Giang Cung Tuấn không phủ nhận.

“Giang… Giang Cung Tuấn?” Tiêu Nhàn Nhã bồng nhớ ra chuyện cũ, kinh hô: “Cậu… Cậu là con trai của Giang Niên?”

Giang Cung Tuấn gật đầu. Anh bưng ghế dựa ngồi xuống bên giường, bình tĩnh châm một điếu thuốc. Căn phòng rộng lớn hơi tĩnh mịch, chỉ có tiếng thuốc lá đang cháy. Trương Trọng Thiên sợ hãi co ro trên giường, không dám nói một câu Sắc mặt Tiêu Nhàn Nhã trầm đến đáng sợ, bây giờ bà ta đã biết kẻ nào đã tiêu diệt nhà họ Tiêu “Giang Cung Tuấn, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

“Ha ha..” Giang Cung Tuấn bật cười, vỏ cùng đáng sợ: “Tiêu Nhàn Nhã, bà còn hỏi tôi muốn thế nào ư? Vì bà nên lời kêu oan của ông nội tôi trở thành trò cười của thành phố Tử Đảng! Vì bà nên ba tôi bị chọc giận đến mức tái phát bệnh tim, bà lại đẩy ông ấy xuống từ tầng ba, còn nói là sợ tội tự sát! Vì bà nên bốn gia tộc Tiêu Vương Triệu Chu tụ tập ở nhà họ Giang, trói ba mươi mấy người nhà họ Giang, đốt cháy hết cả nhà tôi, bà còn hỏi tôi muốn thế nào ư?”

Lúc này, Giang Cung Tuấn tràn ngập lệ khí như một con hố xông ra khỏi lông giam. Anh rống lên, rống đến mức màng nhĩ Tiêu Nhàn Nhã rung lên, vô cùng hoảng sợ. Nhưng bà ta là người thông minh. Từ khi Giang Cung Tuấn giết Tiêu Bối Hoa, giết Tiêu Chinh, những chuyện này đều bị ém xuống, bà ta biết bây giờ Giang Cung Tuấn đã không còn là thiếu niên nhu nhược mười năm trước.

“Giang… Giang Cung Tuấn, dù gì tôi cũng là mẹ kế của cậu, cậu..”

“Chát!” Giang Cung Tuấn đứng dậy cho bà ta một cái tát, khiến Tiêu Nhàn Nhã ngã lăn quay trên giường, khuôn mặt sưng đỏ, miệng hộc máu tươi. Giang Cung Tuấn túm tóc bà ta kéo lên, đặt đầu bà ta lên giường, cầm điếu thuốc dụi lên mặt bà ta. Anh không hề mềm lòng vì Tiêu Nhàn Nhã là phụ nữ. Anh vân còn nhớ rõ vẻ mặt không cam lòng của ông nội trước khi chết. Anh vần còn nhớ rõ cảnh cha mình bị đẩy xuống lầu. Anh càng không thể quên cảnh tượng người nhà họ Giang bị trói lại, bị lửa thiêu sống.

“ÁI” Tiêu Nhàn Nhã cất tiếng hét đau đớn.

Trương Trọng Thiên đã hoảng sợ tới mức lăn xuống giường, co ro bên chân tường, không dám hó hé một câu “Tiêu Nhàn Nhã, năm đó bà trăm phương ngàn kế tiếp cận ba tôi, hãm hại ông nội tôi, hãm hại ba tôi, tiêu diệt nhà họ Giang, bà đã từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chưa? Bà không chết, ba mươi tám vong hồn nhà họ Giang sao có thể yên nghỉ?” Giang Cung Tuấn rống từng chữ.

“Giang Cung Tuấn, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lõi rồi, cậu đã hủy diệt nhà họ Tiêu, van cậu hãy tha cho tôi đi..” Tiêu Nhàn Nhã không còn dáng vẻ cao quý tao nhã như trước kia, liên tục van xin tha thứ.

Giang Cung Tuấn lấy một con dao, cứa mạnh lên mặt Tiêu Nhàn Nhã. Trên gương mặt bà ta lập tức xuất hiện một vết thương đáng sợ, máu tươi chảy xuống men theo cổ, nhuộm đỏ quần áo màu trắng. Tiêu Nhàn Nhã đau đớn đến vặn vẹo, không kêu được một tiếng “Mười năm trước, Đường Sở Vi mạo hiểm kéo tôi ra từ đống lửa, tôi mới có cơ hội sống sót. Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, nhà họ Tiêu các người lại dám tra tấn Đường Sở Vi. Những nôi khổ mà Đường Sở Vi đã chịu đựng, tôi muốn nhà họ Tiêu trả lại gấp trăm lần! Bà yên tâm, tôi sẽ không giết bà, tôi muốn cho bà biết cái gì là tuyệt vọng, tôi muốn bà sống không được, chết cũng không xong!”

Giang Cung Tuấn giơ tay cứa thêm một nhát.

“Hu hu, tôi sai rồi! Giang Cung Tuấn, cậu tha cho tôi đi!” Tiêu Nhàn Nhã không ngừng van xin.

Giang Cung Tuấn ném con dao xuống, ngồi lên ghế nhìn gương mặt đầy máu đáng sợ của Tiêu Nhàn Nhã.

“Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status