Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 31: Tôi thấy anh gần nhất sao hồng loan chuyển động, đào hoa khá vượng, nói không chừng sẽ gặp lại người trong lòng


*note: 66666 trong tiếng trung đồng âm với từ lộc, ý là khen ngợi, khen thưởng

******

Trợ lý há to mồm giơ ngón cái với Tống Triết: "66666*, ý tưởng này rất tuyệt vời!"

Tiêu Thiên liếc mắt nhìn trợ lý của mình: "Không phải người ta giỏi, là anh quá gà."

Trợ lý ngậm miệng, thực đáng thương nhìn hai người, Tống Triết cười nói: "Đi thôi, tới phòng hiệu trưởng, không phải nói hiệu trưởng đang chờ chúng ta à?"

Trợ lý vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, mau đi thôi!" Anh vừa đi vừa xoắn xuýt: "Boss, anh nói coi nên làm sao đây? Nếu thật sự là nữ quỷ hai mươi năm trước thì chúng ta làm sao đấu lại cô ta?" Anh biết Tiêu gia đặc biệt mê tín, bên người luôn có một vị đại sư: "Không tìm đại sư tới sao?"

Tiêu Thiên liếc mắt nhìn trợ lý một cái, không nói gì.

Trợ lý vẫn không ngừng lảm nhảm: "Nếu nữ quỷ kia báo thù xong liền đi thì khỏe rồi, còn không thì không phải là phiền phức lớn rồi sao?"

Tống Triết đưa tay chỉ chỉ mình: "Đại sư ở ngay trước mắt đây này, anh hoảng gì a?"

Trợ lý nghiêng đầu nhìn Tống Triết ba giây, sau đó lại nhìn Tiêu Thiên tiếp tục càm ràm: "Hiện giờ ai cũng làm đại sư được, boss a, anh nghiêm túc thật à?"

Tống Triết dùng khuỷu tay huých Tiêu Thiên, nhướng nhướng mày: "Nhân viên nhà anh hình như không tin anh a!"

Tiêu Thiên đưa tay vỗ vỗ đầu Tống Triết, chiều cao của Tống Triết vừa vặn chạm tới cổ Tiêu Thiên, quả thực rất thuận tiện để vỗ đầu: "Anh ta bị ngu, em đừng để ý."

Trợ lý hộc máu bỏ mình, chàng trai trẻ Tống Triết này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại thân cận với boss như vậy? Làm trợ lý của Tiêu Thiên nhiều năm như vậy, mặc dù cứ cách một đoạn thời gian là trật chân hay tai nạn xe cộ nhưng vẫn không thể đè nén được tinh thần hăng hái hướng về phía trước của anh. Nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy boss thân thiết với ai như vậy. Hiếm lạ, hiếm lạ a!

Trợ lý giống như nhìn động vật quý hiếm mà nhìn chằm chằm Tống Triết vài lần, thấy Tống Triết cười như không cười nhìn mình, trợ lý lập tức lấy lại hình tượng đứng đắn: "A, tới phòng hiệu trưởng rồi."

Vào phòng, hiệu trưởng cùng nhóm người phụ trách trường học đều có mặt, thấy Tiêu Thiên liền vội vàng tiến tới bắt tay chào hỏi, sau đó có chút nặng nề hỏi nên làm sao mới tốt.

Tiêu Thiên nhìn qua Tống Triết, Tống Triết nói: "Chờ đến tối nay sẽ mở đàn làm pháp thu thập nữ quỷ kia." Nữ quỷ kia ở nhân gian hơn hai mươi năm, lệ khí đã rất nặng, cộng thêm gần đây đã giết liên tục ba nử sinh, chỉ sợ giết người đã khắc vào trong xương, căn bản không thể khuyên nhủ.

Huống chi nữ quỷ này không có tâm nguyện chưa dứt, không có người ràng buộc như những nữ quỷ Tống Triết từng gặp, hơn hai mươi năm sống vật vờ đã làm kí ức nữ quỷ trở nên mơ hồ. Thế nhưng hung thủ đã sát hại mình có hóa thành tro thì nữ quỷ vẫn không quên được. Chính vì thế khi ba nữ sinh kia xuất hiện, nữ quỷ đã không kiềm chế được giết chết cả ba cô bé.

Mà hiện giờ, đối tượng báo thù kế tiếp rất có thể chính là ba người bạn cùng phòng đã giết nữ quỷ năm xưa. Chẳng qua năm đó nữ quỷ chết ở trường, vì nguyên nhân nào đó mà không thể rời khỏi trường nên cần giết hại nhiều người để gia tăng oán khí.

Hiệu trưởng nghe Tống Triết giải thích xong thì nhíu mày: "Trước đó chúng tôi có tìm một đại sư tới nhưng vô dụng, còn bị té gãy chân."

Gương mặt tuấn tú của Tống Triết lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: "Chỉ có thể trách ông đã tìm trúng một tên gạt người."

Sắc mặt hiệu trưởng trầm hẳn: "Ý cậu là cậu không phải kẻ lừa đảo mà là người có thực lực thật sự?"

Tống Triết khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: "Đúng vậy."

Trợ lý lén liếc nhìn Tiêu Thiên, thấy boss nhà mình ôn hòa nhìn Tống Triết gật đầu, hoàn toàn không có chút lo lắng nào, trợ lý lầm bầm trong lòng, không rõ cậu trai Tống Triết này bỏ mê dược gì mà làm boss tin tưởng đến vậy. Bắt quỷ không phải chuyện đùa, người đạo sĩ kia may mắn nên chỉ bị gãy một chân, lỡ như Tống Triết xui xẻo mất luôn cái mạng nhỏ thì làm sao đây?"

"Tôi tin tưởng Tống Triết, em ấy có thể xử lý tốt. Mọi người về trước đi, buổi tối không được xuất hiện trong trường. Nhân viên bảo an cũng cho về nghỉ đi."

Nếu Tiêu Thiên đã nói vậy, nhóm hiệu trưởng cũng không tiện lên tiếng, chỉ đành tùy tiện nói: "Được rồi, vậy chuyện này xin nhờ Tiêu tổng."

Sau khi nhóm hiệu trưởng rời đi, Tống Triết nói với Tiêu Thiên mình phải về nhà chuẩn bị đồ. Tiêu Thiên nói sẽ đi cùng cậu, để trợ lý của mình tự quay về công ty.

Trợ lý lo lắng: "Boss, anh thật sự để Tống Triết giải quyết à? Cậu ấy trẻ như vậy, thật sự có kinh nghiệm sao?"

Tống Triết toét miệng cười, đột nhiên mở miệng: "Anh từ nhỏ đã có vận may rất tốt, bất kể làm gì cũng dễ dàng thành công nên có một đoạn thời gian đặc biệt tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng vì thế mà mất đi người yêu đầu. Cũng chính vì đả kích này mà anh chính chắn hơn, nghiêm túc hơn, sau đó tiến vào tập đoàn Tiêu thị, trở thành trợ lý của Tiêu Thiên."

Theo lời Tống Triết nói, cái miệng của trợ lý há ngày càng lớn, anh sững sờ vài giây rồi lên án nhìn về phía Tiêu Thiên: "Boss, sao anh có thể để Tống Triết điều tra tôi a?"

Tiêu Thiên hừ lạnh: "Tôi rảnh đến vậy à?"

Tống Triết nói tiếp: "Dùng người thì không nên nghi ngờ, đã nghi thì đừng dùng. Nếu Tiêu Thiên tin tưởng anh thì việc gì phải bảo tôi điều tra? Tôi thấy anh gần nhất sao hồng loan xoay chuyển, mệnh đào hoa rất vượng, nói không chừng sẽ được gặp lại người trong lòng. Cố lên, tôi ủng hộ anh a!"

Tâm tình trợ lý thực hỗn loạn, chuyện người bạn gái đầu tiên này anh chưa từng nói cho ai nghe, Tống Triết làm sao biết được? Hơn nữa giống như Tống Triết nói, boss tín nhiệm anh như vậy sao lại vô duyên vô cớ điều tra chứ? Chẳng lẽ thật sự là Tống Triết đoán mệnh được?

Chẳng qua không chờ anh hỏi kỹ càng thì Tiêu Thiên đã lái xe chở Tống Triết rời đi, trợ lý tức giận đá đá bánh xe, sớm biết vậy nên hỏi số điện thoại của Tống Triết.

Trợ lý ủ rũ cúi đầu lái xe rời đi, bởi vì trong đầu cứ nghĩ miên man nên lúc lái xe suýt chút nữa đã đụng trúng người ta, anh vội vàng thắng gấp, sợ tới ứa mồ hôi lạnh.

"Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?" Trợ lý vội vội vàng vàng xuống xe đỡ người nữ bị ngã dưới đất, người nọ mặc chiếc váy màu trắng, tiên khí lượn lờ, chẳng qua cánh tay lộ ra ngoài bị cọ trầy da, chảy ra chút máu.

Người nữ được trợ lý đỡ đứng dậy, ôn hòa nói: "Không sao, không có gì đáng ngại, chỉ có cánh tay bị trầy chút thôi."

Âm thanh này---- trợ lý sửng sốt, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn đối phương đang khẽ nhíu mày thì trái tim run bắn, bật thốt lên: "Trinh Trinh!"

Hứa Trinh Trinh sửng sốt, nâng mắt nhìn qua thì thấy một gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc, hốc mắt cay cay: "A Dương, là anh à? Lâu rồi không gặp!" Cô mỉm cười dịu dàng, đáy mắt có chút hoài niệm.

Trợ lý Vạn Dương nhìn gương mặt quen thuộc của người nữ, bàn tay đang nắm tay cô vô thức siết chặt, anh thở dài: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp. Đi, anh đưa em tới bệnh viện."

Hứa Trinh Trinh lắc đầu: "Không cần, vết thương nhỏ thôi, em tới nhà thuốc mua thuốc sát trùng là được rồi."

Vạn Dương nghiêm túc nói: "Không được, lỡ như bị nội thương thì sao? Là anh không cẩn thận, anh phải phụ trách."

Hứa Trinh Trinh có chút không biết làm sao: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Vạn Dương nghe vậy thì bật cười, cẩn thận đỡ người nữ lên xe, mùi hương trên người đối phương vẫn dễ ngửi như vậy, mùi vị quen thuộc làm Vạn Dương nhớ lại ngày tháng xưa kia, nhịn không được khẽ bật cười.

Lúc lái xe, Vạn Dương đột nhiên nghĩ tới lời Tống Triết nói trước đó "tôi thấy anh gần nhất sao hồng loan xoay chuyển, mệnh đào hoa rất vượng, nói không chừng sẽ được gặp lại người trong lòng".

Tay Vạn Dương khẽ run, trong lòng hoảng hốt, thật sự bị Tống Triết đoán trúng! Người này chẳng lẽ có tài thật?

Bị Vạn Dương cho là có tài thật sự, Tống Triết hiện giờ đang ở nhà chuẩn bị đồ, trước kia cậu bắt quỷ không cần đồ bởi vì sở học của cậu cùng huyền học chính thống có chút bất đồng, cậu thường sử dụng bùa chú, hơn nữa linh khí trong cơ thể cậu nhất kích tất trúng.

Bất quá ác quỷ này đã hơn hai mươi năm, Tống Triết sợ mình quá xem thường nó thì không hay nên đặc biệt lật xem bách khoa toàn thư của nguyên thân, ghi nhớ một trận pháp, định thử dùng phương pháp này.

Ban đầu Tiêu Thiên thấy Tống Triết có tính toán trong lòng nên mới dễ dàng đáp ứng như vậy, hiện giờ thấy Tống Triết nước tới chân mới nhảy thì nhịn không được lo lắng, nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của cậu ở lần công trường, theo bản năng siết chặt tay.

"Tống Triết, em không cần miễn cưỡng, anh không muốn em bị thương. Chúng ta có thể tìm Hoàng đại sư tới hỗ trợ." Tiêu Thiên cảm thấy mình nợ Tống Triết rất nhiều rất nhiều.

Tống Triết vùi đầu vẽ bùa trận pháp, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tiêu Thiên, anh xem thường tôi vậy à? Tôi là nam nhân có thể kiềm chế sát khí trên người anh, có năng lực nhất định a. Hơn nữa có anh ở đó thì ác quỷ cũng không dám liều mạng với tôi đâu."

Nghe vậy, Tiêu Thiên cúi đầu liếc nhìn tay mình, lúc ở công trường anh chỉ cần tùy tiện vung tay đã có thể tiêu diệt một nữ quỷ.

Tiêu Thiên: "Hóa ra anh lợi hại như vậy à?"

Tống Triết lẩm bẩm: "Dĩ nhiên rồi, anh chính là thiên sát cô tinh a, quỷ thấy anh là sợ, ác quỷ cũng phải kiêng kỵ ba phần. Cho nên mặc dù anh xui xẻo, mạng không tốt, thế nhưng quỷ quái cũng không dám tới gần."

Tiêu Thiên vui trong khổ: "Vậy chẳng phải anh còn đáng sợ hơn cả ác quỷ à?"

Tống Triết ngẩng đầu lên vỗ vỗ vai anh: "Vậy tốt quá còn gì, không phải thiện lương nhất nhưng cũng không phải tà ác nhất, có thể nói anh đã đạt tới cực hạn rồi a! Cho nên mới nói, có anh ở, tôi không sợ a!"

Nói xong, cậu lại cặm cụi vẽ bùa, tuy nói vậy nhưng Tống Triết muốn giữ Tiêu Thiên làm pháp bảo quyết thắng cuối cùng, sẽ không tùy tiện để anh ra tay.

Tiêu Thiên cảm thấy trong lòng thực ấm áp, hóa ra sự tồn tại của anh lại làm Tống Triết an tâm như vậy. Lần đầu tiên anh mới biết, hóa ra mình cũng làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Tống Triết chuẩn bị xong mọi thứ thì cùng Tiêu Thiên đi ăn cơm, chờ sắc trời không còn sớm mới lái xe tới trường, bắt đầu bố trí trận pháp.

Bởi vì nữ quỷ không thể rời khỏi trường học nên Tống Triết không lo lắng người bên ngoài sẽ xảy ra chuyện.

Chờ âm phong cuồn cuộn, nữ quỷ xuất hiện, Tống Triết mới hiểu vì sao nữ quỷ lại không rời đi được... bởi vì có người hạ chú làm nữ quỷ vĩnh viễn không thể rời khỏi ngôi trường này.

Có vài người sau khi chết biến thành quỷ sẽ quên đi kí ức khi còn sống, cộng thêm tác dụng của lời chú kia đã làm nữ quỷ vô tri vô giác ngây ngốc ở ngôi trường này hai mươi năm... đến tận khi ba nữ sinh kia xuất hiện thức tỉnh ký ức của nữ quỷ, làm nữ quỷ bắt đầu giết người.

...*...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status