Tổng giám đốc lãnh khốc cưng chiều vợ yêu

Chương 6: Paris (1)


Sau ngày hôm đó,Mạc Thiên cứ một lúc lại hỏi bao giờ mới được đi du lịch
Đúng 3 ngày sau,sau buổi đêm Mạc Thiên bị ép gần chết,là ngày mà hai người lên đường.Sáng sớm,khi Mạc Thiên vẫn còn ngủ,Thẩm Hàn bế cô đi thay quần áo và đi thẳng ra sân bay. Đương nhiên Thẩm Hàn sẽ chọn đi máy bay tư nhân rồi.Khi Mạc Thiên tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong lòng Thẩm Hàn
-Dậy rồi?-Thẩm Hàn thấy cô nhóc động đậy thì biết cô đã dậy
-Ư'm....-Mạc Thiên lười biếng dụi đầu vào lòng Thẩm Hàn
-Em có muốn ăn gì không?-Thẩm Hàn nhớ ra cô chưa ăn sáng
-.....-Mạc Thiên không nói gì mà chỉ lắc đầu
-Chuẩn bị cho tôi 1 suất ăn sáng-Ừ...thì....nói chung là hỏi cho có thôi mà
-Anh ăn chưa?-Mạc Thiên tỉnh táo hơn liền hỏi anh
-Anh thường không ăn sáng-Thẩm Hàn không do dự mà cho cô biết
-Lấy cho tôi 2 suất-Mạc Thiên nói lại
-Dạ thưa phu nhân-Người đó nói
-Ừm-Mạc Thiên gật đầu nhẹ
-Em ăn tận 2 suất?-Thẩm Hàn tuy biết cô gọi cho mình nhưng vẫn cố tình hỏi
-Không.Cho anh một suất.Bữa sáng rất quan trọng,không thể bỏ.Nếu anh bỏ bữa sáng nữa,1 lần tương ứng với 1 tuần không chạm vào em
-1 ngày thôi chứ-Thẩm Hàn sửa lại
-1 tuần-Mạc Thiên nói lại lần nữa khẳng định mình nói đúng
-Không thể được bảo bối-Thẩm Hàn tì cằm lên vai Mạc Thiên
-Nếu vậy thì anh phải ăn sáng đầy đủ-Mạc Thiên cương quyết
-Được rồi-Thẩm Hàn bất lực với cô gái này rồi.
-Hihi~-Mạc Thiên cười tươi
Đồ ăn được mang vào,Mạc Thiên cảm ơn xong liền ăn ,Thẩm Hàn ăn rât từ từ,đến khi Mạc Thiên ăn xong thấy anh chưa ăn hết,liền lấy dĩa của mình,lấy một miếng đưa ra trước miệng anh.Thẩm Hàn hiều ý, mở miệng để cô đút.Cô cười híp mắt nhìn anh.
-Mà anh đã báo cho cha mẹ với cả xin nghỉ học cho em chưa?-Mạc Thiên quay sang hỏi Thẩm Hàn
-Anh nói với cha mẹ rồi,cũng đã xin nghỉ cho em-Thẩm Hàn sao mà quên được
-Hàn,em thấy nhớ Vân Vân vở tên Sở Ngạo-Mạc Thiên đột nhiên thấy trêu anh râtd thú vị khi vừa dứt câu cô đã thấy mặt đen lại
-Em vẫn còn có chỗ thừa để nhớ người khác ngoài anh?-Vòng tay của Thầm Hàn ở eo cô xiết chặt hơn
-A.....Không có a~Chỉ muốn trêu trọc anh một chút thôi mà-Mạc Thiên vội vàng thú tội,cô không muốn trong kì nghỉ hiếm hoi này lại nằm liệt giường ở khách sạn a~
Thẩm Hàn nới lỏng vòng tay ra.Cô nhóc này gan càng ngày càng lớn rồi,lại dám trêu cả anh(chị ý thì có biết sợ đâu).Hoá sự tức giận đó bằng một nụ hôn hơn 3 phút lên môi Mạc Thiên
-Đó là sự trừng phạt dành cho em-Thẩm Hàn nói nhỏ vào tai Mạc Thiên
-Hàn,em muốn ngủ-Mạc Thiên vì hết hơi mà đỏ mặt dựa vào ngực Thẩm Hàn nói nhỏ

-Ngủ đi-Anh tựa đầu mình lên đầu cô,tay vuốt nhẹ mái tóc nâu(Cho em hỏi là sao chị cứ suốt ngày ăn với ngủ thế?)

Mạc Thiên lại tiếp tục ngủ cho đến khi máy bay chuẩn bị hạ cánh mới tỉnh dậy.Hai người đến một căn biệt thự ở trung tâm thành phố nghỉ ngơi

-Đay là biệt thự của anh?-Mạc Thiên hơi nheo mày nhìn về phía tên yêu nghiệt đang ôm mình

-Ừm-Thẩm Hàn gật nhẹ đầu

-Anh hay sang đây nghỉ à?

-Ừm

-Rất thường xuyên sao?

-Ừm

-Anh thích nơi này?

-Ừm

-Anh dấu tiểu tam ở đây?

-Không

Mạc Thiên định lừa anh một chút nhưng ai ngờ là kế hoạc đã thất bại một cách thảm hại.Không những vậy còn bị trừng phạt bằng nụ hôn 5 phút

-Nếu em muốn anh có thể đi tìm ngay mấy cô gái khác về nuôi

-Anh dám.....-Mạc Thiên tức đỏ mặt

-Tất nhiên.Nếu em muốn anh có thể đi kiếm vài cô mỹ nữ về đây nuôi.Anh không cần kiếm cũng có vô số người xinh đẹp khác xếp hàng chờ rồi-Thẩm Hàn cứ đùa mà không biết có ai đó đanh giận đen mặt.Quay lưng đi bỏ lại anh

-Bảo bối.......bảo bối....-Thẩm Hàn cuống cuồng

-.......-Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của ai kia

-Bảo bối à,anh xin lỗi

-......

-Anh xin lỗi,là anh sai mà

-........
-Bảo bối à,anh đùa em hơi quá,là anh sai được không.

-........

-Nói gì đi bảo bối

-..........

-Bảo bối-Thầm Hàn ôm Mạc Thiên vào ngực mình,xoay đầu cô lại thì thấy khuôn mặt đẫm nước mắt

-Anh tránh ra.....Hic.....Đồ xấu xa.....đồ độc ác......hic.....ô-Mạc Thiên vừa khóc vừa dãy dụa

-Anh xin lỗi mà.Anh hứa chì mãi mãi có một mình em,yêu một mình em, cưng chiều một mình em,là người đàn ông của một mình em,thân thể của anh cũng của một mình em,tất cả của anh đều của một mình em,cả thể xác lẫn linh hồn-Thẩm Hàn đau lòng hôn lên khuôn mặt toàn nước mắt Mạc Thiên

-Thật?-Mạc Thiên dương đôi mắt đã đỏ vì khóc

-Ừm-Thẩm Hàn ôm cô vào lòng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 81 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status