Yêu thích không buông tay

Chương 5: Không được quấy rầy

Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Làm việc mấy ngày ở tầng 16, Chung Ngưng cơ bản đã thích ứng. Tổng thể mà nói, cũng không khủng bố như cô đã tưởng.

Hứa Huyền Thụy ngày thường ít khi nói cười, có đôi khi nói chuyện cũng xác thật không dễ nghe, nhưng đều bởi vì không hài lòng với bản thiết kế của các nhà thiết kế nên anh mới như vậy. Xác thật anh rất chuyên nghiệp cũng rất khắc nghiệt.

Anh với cô không tính là khách khí, nhưng cũng không có làm khó dễ. Bất quá đây cũng là có nguyên nhân. Chuyện quan trọng anh không để cô làm, dường như thường xuyên quên mất sự tồn tại của trợ lý mới là Chung Ngưng cô, phần lớn đều là kêu Hà Minh đi làm.

Nội dung làm việc của Chung Ngưng đều là một ít việc vặt vãnh, nhàn hơn nhiều so với lúc ở tầng 15. Tình huống như vậy không làm Chung Ngưng cảm thấy nhẹ nhàng, nhìn thấy bộ dạng tất cả mọi người đều rất bận rộn thì cô sinh ra ý nghĩ tiêu cực mình thật vô dụng.

Kỳ thật với ba tháng làm trợ lý của Tề An Trạch, về phương diện thiết kế trang trí đồ vật cô cũng có không ít hiểu biết, chỉ là yêu cầu của Hứa Huyền Thụy thật cao, cô cần phải học thêm càng nhiều kiến thức hơn nữa.

Mỗi ngày tan tầm về nhà, Chung Ngưng đều lên mạng tra kiến thức về thiết kế nội thất, Hà Minh cũng mượn sách vở tài liệu chuyên nghiệp cơ bản cho cô xem, không hiểu thì cô sẽ hỏi lại hoặc là sẽ lên mạng tra.

Từ lần đó việc ở chung với đồng nghiệp cũng làm Chung Ngưng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Tầng 16 này trừ Chung Ngưng ra ai cũng đều xuất thân là học thiết kế, đề tài chung liền ít đi, hơn nữa không ít người vào trước đều tương đối lãnh đạm với cô.

Mà Chung Ngưng cũng không phải người mặt dày, lễ phép làm quen còn có thể nhưng kêu cô dùng mặt nóng đi dán mông lạnh của bọn họ, cô không làm được.

Ngày đó nghe được lời nghị luận của người khác, Chung Ngưng không cao hứng những cũng không ghi thù. Ngược lại có mấy người chứa địch ý với cô muốn phối hợp làm việc với cô cũng không được.

Hôm nay Hà Minh không ở đây, Hứa Huyền Thụy dặn dò Chung Ngưng.

“Trong vòng mười lăm phút đừng quấy rầy tôi, trừ phi là chuyện thập phần quan trọng.”

Mới qua hai phút, nhà thiết kế mỹ nữ Tina cầm một bản thảo thiết kế tới, làm lơ sự tồn tại của Chung Ngưng, lập tức hướng đến văn phòng Hứa Huyền Thụy.

Chung Ngưng đứng lên chạy nhanh đến ngăn nàng lại, “Tina, Hứa tổng hiện tại không muốn người khác quấy rầy, cô có chuyện gì đợi lát nữa lại đến, hoặc là nói với tôi rồi đợi lát nữa tôi…”

Cô còn chưa nói xong đã bị Tina ngắt lời: “Không dám phiền cô, tôi tự mình tìm Hứa tổng.”

Chung Ngưng đi qua ngăn nàng lại, kiên nhẫn giải thích: “Hứa tổng vừa rồi cố ý phân phó trong vòng mười lăm phút trừ phi là chuyện thập phần quan trọng, bằng không không thể quấy rầy anh ấy. Hiện tại đã qua 3 phút, 12 phút nữa cô lại đến đi.”

Tina không cao hứng, ‘hừ’ một tiếng.

“Về chuyện thiết kế, có thể không quan trọng sao?”

Nàng nói, lướt qua Chung Ngưng tiến lên một bước gõ cửa. Tina cao một mét bảy, hơn nữa còn mang giày cao gót nên cao hơn Chung Ngưng rất nhiều, cô không ngăn lại được.

Hứa Huyền Thụy vừa mới kết nối cuộc gọi video, nghe thấy tiếng gõ cửa anh tức khắc không vui, trong lòng suy nghĩ Chung Ngưng là đang đem lời anh nói tựa gió thoảng bên tai sao? Anh nói với người vừa mới xuất hiện ở trong video: “Xin lỗi, xin chờ tôi một phút.”

Anh không tắt video, đứng lên bước qua mở cửa.

Hứa Huyền Thụy vừa mở cửa ra liền nhìn ngay Chung Ngưng, ánh mắt sắc bén, trách mắng: “Không phải tôi đã nói không được quấy rầy sao? Việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt!”

Nếu nói Chung Ngưng không ủy khuất thì chính là giả, bất quá cô không vội giải thích, mà là lạnh mặt nhìn Tina. Tina lại không nhìn cô, vẻ mặt thong dong mỉm cười nói với Hứa Huyền Thụy: “Hứa tổng, tôi không biết anh đang vội…”

Chung Ngưng biểu tình nghiêm túc, nói: “Không phải cô không biết, mà là cô không coi trọng lời nói của tôi.”

Tina đang muốn mở miệng cãi lại, Hứa Huyền Thụy đã đem tầm mắt quét về phía nàng, lạnh lùng nói: “Trợ lý của tôi phụ trách truyền đạt lại phân phó của tôi, cô coi rẻ cô ấy cũng có thể xem như coi rẻ tôi. Không muốn làm thì có thể đi.” Nói xong, anh lại nói với Chung Ngưng: “Mười lăm phút, một lần nữa bắt đầu.”

Hứa Huyền Thụy đóng cửa, trở lại ngồi xuống trước máy tính. Nhưng trong video đã thay đổi một người khác.

“Ai da chị nói, hỏa khí của em vẫn là lớn như vậy. Đã nói với em bao nhiêu lần người ta đi làm kiếm tiền không dễ dàng, em nói chuyện khó nghe sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của người ta.”

Hứa Huyền Thụy lười cùng chị ta dong dài, hỏi: “Penn đâu?”

“Em có thể đừng vô tình với chị như vậy hay không? Nói hai câu cũng không được.” Nói là nói như thế, nhưng người bên kia lại không có một chút biểu tình bị tổn thương.

Hứa Huyền Thụy thở dài một hơi, nói với chị ta: “Hiện tại là thời gian làm việc.”

“Lúc tan tầm cũng có thể bàn chuyện công việc, lúc đi làm nói một chút chuyện tư cũng không sao, huống hồ, em chính là ông chủ.”

“Chị muốn nói cái gì thì nói đi.”

“Cũng không có gì, chính là muốn dạy dỗ em một chút, phải ôn nhu với con gái một chút biết không?”

“Không biết.”

“Em không có bạn gái là đáng.”

Lời này một chút lực sát thương cũng không có, Hứa Huyền Thụy nghe được bên kia truyền đến tiếng bước chân, nói: “Chị nhường lại vị trí cho Penn, chúng em có công chuyện cần xử lý.”

Trong văn phòng, đã khôi phục bình thường, mà bên ngoài Tina đang trừng mắt liếc Chung Ngưng một cái sau đó thì rời đi, nhưng tâm tình Chung Ngưng vẫn là bị ảnh hưởng.

Cô đi làm cũng đã hơn một năm, chịu thiệt cũng không ít, hôm nay gặp phải loại chuyện này cũng coi như không có gì, nhưng là như cũ không tránh được buồn bực. Nếu thật sự làm sai bị phê bình, cô sẽ tiếp thu, hiện tại loại tình huống này bị Hứa Huyền Thụy nói hai câu cũng không tức giận, chỉ là mối quan hệ với đồng nghiệp làm cô cảm thấy mình bị coi thường.

Cho tới nay cô đều không quan tâm đến lời nói của những người có quan hệ không tốt, đầu tiên cô muốn tự kiểm điểm chính mình.

Cô luôn luôn ôn hòa với người khác, là một người đặc biệt thích cười, không phải ai cũng thích nhưng cũng không có nhiều người ghét cô. Mà ở chỗ này, cô cảm giác được không chỉ một hai người chán ghét mình, nhưng bản thân cô thật sự không thể hiểu được lí do.

Lúc này mới vừa tới, ngày tháng về sau còn dài, ngẫm lại đã thấy khổ sở.

Có lẽ, cũng không dài nổi.

“Ai…” Chung Ngưng không khỏi thở dài.

Sau khi than xong nỗi buồn bực cô liền chấn tỉnh lại tinh thần. Mặc kệ thế nào, làm tốt công việc là quan trọng nhất.

Kiếm tiền mua xe là mục tiêu sang năm của Chung Ngưng, mà cái mục tiêu này chỉ có tiếp tục làm việc ở RZ thì mới có khả năng thực hiện được.

Có tinh thần ký thác, cả người đều là nhiệt tình. Cô nghiêm túc xem tư liệu, đó đều là tài liệu trước kia của công ty, xem thứ này thứ kia cũng có thể hiểu biết thêm rất nhiều thứ.

Đang xem thì điện thoại trên bàn vang lên.

Tề An Trạch mở miệng hỏi: “Chung Ngưng, buổi tối cô có hẹn hò không?”

Lời này làm lòng Chung Ngưng chứa đầy đề phòng, hỏi lại: “Tề tổng có chuyện gì sao?”

“Có, chuyện công ty.”

“Ồ, tôi không có hẹn hò.”

Tề An Trạch buồn bực, “Nếu tôi nói là việc tư cô liền có hẹn hò đúng không?”

“Không, nếu là nói chuyện công ty, tôi liền có thể bỏ việc tư a.”

“Hừ!” Tề An Trạch phát hiện, Chung Ngưng đến chỗ Hứa Huyền Thụy liền trở nên đáng ghét không khác gì Hứa Huyền Thụy, quả thật là gần mực thì đen.

“Buổi tối có một bữa tiệc, cô là trợ lý của tổng giám, cùng đi.”

Chung Ngưng nguyên bản cho rằng muốn cô tăng ca, tham gia bữa tiệc gì đó thì cô lại không nguyện ý lắm, nhưng ông chủ đã lên tiếng, cô chỉ có thể đáp ứng.

“Được.”

Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện Chung Ngưng mới tỉnh ngộ lại. Loại chuyện này hẳn là Hứa Huyền Thụy phải phân phó chứ, vì cái gì mà Tề An Trạch lại cố ý nói với cô?

Buổi chiều Hà Minh trở về, Hứa Huyền Thụy nói với hắn: “Đêm nay ăn cơm với Trần tổng tập đoàn Thịnh Lợi, cậu đi cùng tôi.”

“Ách…” Hà Minh có chút khó xử.

Hứa Huyền Thụy nhíu mày, “Làm sao vậy? Cậu hẹn hò à?”

Hà Minh ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi, nói: “Hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi.”

Hứa Huyền Thụy thở dài một hơi, đành phải nói: “Vậy quên đi.”

Vừa rồi Tề An Trạch gọi điện thoại tới, nói với anh quyết định muốn cho Chung Ngưng cùng đi ăn cơm, Hứa Huyền Thụy không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

Tuy nói loại bữa tiệc này sẽ có không ít khách hàng lớn có thể mở rộng nhân mạch, mang theo trợ lý đến cũng có thể lăn lộn làm quen, về sau làm việc cũng tiện hơn nhiều. Nhưng là mang một trợ lý nhỏ không biết có thể làm cấp dưới của anh bao lâu như Chung Ngưng như vậy khiến anh cảm thấy không cần thiết.

Kỳ thật không mang theo trợ lý cũng được, ăn một bữa cơm cần gì trợ lý.

Tề An Trạch nói với anh đã thông báo với Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy lúc ấy liền nói mang Hà Minh không mang theo Chung Ngưng.

Lúc ấy Tề An Trạch nói như thế này: “Cậu có thể không cần cả ngày chỉ dính đàn ông như hình với bóng hay không?”

“Trong đầu cậu chứa cái tư tưởng gì vậy? Hà Minh có bạn gái rồi.”

“Chính là bởi vì cậu ấy có bạn gái cho nên người bị liên lụy chính là tôi! Rõ ràng tôi cũng có bạn gái!” Một người có tâm tình bi phẫn khi chính tai nghe được người khác nghị luận về vấn đề tính hướng của chính mình, ai có thể lý giải? Hắn hận tại sao không phải là Hứa Huyền Thụy nghe được a.

“Nếu như cậu chú tâm vào một người một chút thì sẽ không có kết quả như vậy a.” Hứa Huyền Thụy nói ra chân tướng.

Tề An Trạch lập tức đánh trả, “Nếu như cậu ngẫu nhiên ở chung với một cô gái một hồi thì cũng sẽ không có những lời đồn đãi lung tung rối loạn đó! Tóm lại, lần này cậu nhất định phải mang theo Chung Ngưng đi cùng.” Hắn không cho Hứa Huyền Thụy cơ hội nói chuyện, lập tức cúp điện thoại.

Trước lúc tan tầm Tề An Trạch vẫn là không yên tâm, vì thế mang theo Giang Mân lên tầng 16, theo chân bọn họ cùng đi.

Lúc tan tầm ở trước thang máy, Hứa Huyền Thụy cùng Tề An Trạch sóng vai đứng ở phía trước, Chung Ngưng cùng Giang Mân ở phía sau bọn họ. Cửa thang máy mở ra, bên trong đã có năm sáu người.

Hứa Huyền Thụy đi vào, Tề An Trạch mới vừa bước vào một bước liền ngừng lại, hắn quay đầu lại cười nói với Chung Ngưng bảo cô đi vào trước.

Chung Ngưng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng nghe lời hắn đi theo Hứa Huyền Thụy đứng trước mặt anh.

Thang máy nhiều người, tất cả mọi người đều không nói lời nào, thập phần an tĩnh.

Thang máy dừng lại ở mỗi tầng, một hồi đã đủ số người, Chung Ngưng bị người tiến vào sau bức lui hai bước. Tinh thần cô căng chặt, rất sợ không cẩn thận đụng đến Hứa Huyền Thụy, nếu bị anh hiểu lầm là cô muốn ăn đậu hủ liền thảm a.

Nhưng mà bi kịch vẫn là đã xảy ra, người đứng trước mặt Chung Ngưng có lẽ là ghét bỏ người đứng trước hắn dựa quá gần, vì thế lùi về sau một bước.

Hắn nhìn trước không màng sau, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào Chung Ngưng. Cô bị đau, tiềm thức liền né tránh, thời điểm ý thức được sẽ đụng tới Hứa Huyền Thụy thì đã không còn kịp nữa rồi.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hứa Huyền Thụy nâng tay lên, duỗi một ngón tay đặt trên lưng cô, ngăn trở động tác lùi về phía sau của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status